"Phương tiên sinh! Bên ngoài bỗng dưng có sương mù! Quái lạ thật!" Trâu Mạc đi từ ngoài khoang thuyền vào. Cậu chưa đi được mấy bước đã thấy Phương Khải và cả xác chết mà tu sĩ mặt trắng kia đang lôi đi.
Người cậu hơi run rẩy.
"Có... có người chết?"
Tu sĩ mặt trắng nhìn hai người thật kĩ rồi kéo xác chết đi khỏi đó.
"Phương... Phương tiên sinh..." Trâu Mạc dè dặt nơm nớp bước về trước, nhìn vết máu vẫn chưa được lau đi trên sàn, "Chuyện... chuyện gì thế này?"
"Tôi cũng không biết." Phương Khải mở miệng. "Tôi nghe thấy phòng bên cạnh có người la: 'Đây không phải thuyền đến thành Hắc Giao, tao muốn xuống thuyền'. Lúc mở cửa ra thì đã thấy như thế này rồi."
"Gì cơ?" Trâu Mạc ngơ người, nhìn Phương Khải.
Phương Khải bật cười: "Tôi nói đùa thôi. Cậu biết thành Bán Biên là nơi nào không?"