"Trước khi trận giông tố kéo đến, chim hải âu cứ rên rỉ rồi lại rên rỉ. Nó bay vù vù trên mặt biển, muốn dẫn nỗi kinh hoàng trước trận giông tố của mình xuống đáy biển sâu."
"Từng đám mây đen tựa như những ngọn lửa xanh lè bùng cháy trên biển cả sâu thẳm. Biển hút lấy những mũi tên điện của chớp và dìm tắt trong lòng sâu. Tựa hồ những con rắn lửa, ánh phản chiếu của các tia chớp ngoằn ngoèo trên mặt biển, thoáng một cái đã biến mất tăm."*
(*) Hai đoạn trong tác phẩm "Bài ca chim báo bão" của nhà văn Nga Marxim Gorky.
Có lẽ cảnh tượng bọn họ đang nhìn thấy cũng giống như vậy.
"Thời tiết thế này đúng thật là không phải ngày lành để xuất hành mà..." Sát mép chiếc thuyền phép cỡ vừa trước mặt, một cậu thiếu niên tóc tai lộn xộn đứng đó. Cậu ta không cao, khoảng tầm một mét sáu mươi mấy, đang híp mắt lại, vươn cổ nhìn ra bên ngoài thuyền.
Bất kì ai cũng có thể nhận ra vẻ buồn bã trên khuôn mặt của cậu ta.