Hai người Từ Tử Hinh và Thẩm Thanh Thanh quyết định xem người khác chơi trước một chút rồi tính, dù sao thì bầu không khí của trò chơi này cũng thực sự rất quỷ dị.
Lâm Thiệu và Hứa Lạc thì liếc nhìn Tống Thanh Phong: "Tống thiếu gia, chúng ta có chơi nữa không?"
Bản thân Tống Thanh Phong không phải hạng nhát gan, hơn nữa mọi người đưa đẩy qua lại một hồi như vậy, cậu cũng không cảm thấy quá kinh khủng nữa. Cậu ngẫm nghĩ rồi đáp: "Chơi chứ! Cũng chỉ có một con quái vật vậy thôi mà. Không đánh nổi chẳng lẽ lại không chạy nổi?"
Huống chi, đây chỉ là một trò chơi thôi mà. Nếu như gặp phải tình trạng này ngoài thực tế thì chẳng cần nói nhiều, chắc chắn là rút lui giữa chừng luôn. Nhưng mà trò chơi…
Chết thì chết thôi, có phải chưa chết bao giờ đâu.
Vừa nghĩ như vậy, cậu không còn thấy quá sợ hãi nữa.