"Oa! Ông chủ!" Khương Tiểu Nguyệt đi từ trên lầu xuống, thấy ngay quán net cực kì rộng rãi. Cô bé kinh ngạc thốt lên: "Đây là cửa hàng của chúng ta hả?"
Khương Tiểu Nguyệt chạy ra ngoài nhìn, vẻ tò mò tràn ngập trên khuôn mặt: "Ý? Sao bên ngoài lại không rộng hơn nhỉ?"
"Mấy đứa đứng cả ngoài cửa làm gì đấy?" Trạch ông Nạp Lan Hồng Vũ cả ngày ăn không ngồi rồi, vậy nên bình thường cũng toàn tới quán từ sáng sớm. Ông liếc mắt, thấy ngay tất cả mọi người đều đứng ngoài cửa tiệm, còn cô nhóc Khương Tiểu Nguyệt thì cứ nhảy nhót bước ra lại bước vào chỗ cửa.
Phương Khải đen mặt lại: "Quán chỉ mở rộng diện tích thôi, mọi người có cần ngạc nhiên thế không hả?"
"Đúng thế!" Nạp Lan Hồng Vũ còn chưa đi vào trong, trừng mắt nhìn mấy người: "Chỉ vì mỗi thế mà cả đám xúm xít đứng hết ngoài cửa quán?"
Ông vừa bước chân vào trong liền rùng mình.
"..."
Tròng mắt ông sắp rớt cả ra ngoài: "Rộng thế này cơ á?"