"Ông chủ!"
Phương Khải buồn bực ra mặt, mình có nên tuyển một nhân viên trông quán hay không nhỉ? Nếu không cứ vừa ngồi xuống đã bị gọi rồi.
Dưới ánh mắt hiếu kỳ của mấy người còn lại, Phương Khải đành làm mẫu cho bọn họ xem cách để thao tác trò chơi trên máy tính.
"Có thể thông qua cái thực tế ảo gì đó đạt tới hiệu quả để người chơi tiến vào thế giới khác á?"
"Không phải khi nãy ông chủ còn nói tới Zombie sinh hóa với cả Resident Evil sao? Tôi khẳng định thứ đám người Tống Thanh Phong thảo luận đúng là ở đây!"
"Có trò chơi mới lạ vậy sao! Tôi chơi thử trước đã!"
"Chơi trò này sướng thật chứ! Kích thích thế!"
Có điều không phải tất cả mọi người đều chơi đến mức không biết trời đất trăng sao gì nữa. Hai nữ sinh cùng tới vẫn không dám thử:
"Hình dáng đám quái vật trong đó ghê chết đi được, còn đánh không chết nữa… Chúng ta cứ đứng xem đã."
Hôm nay Vương Thái tới cũng không muộn. Cậu ta muốn thử nghiệm tuyệt chiêu thay mận đổi đào được Phương Khải dạy cho, nên tan học là chạy thẳng tới đây ngay.
Một lúc sau, ba người Tống Thanh Phong, Lâm Thiệu, Hứa Lạc cũng đến.
Bọn họ vừa vào cửa thì thấy hôm nay quán đã có thêm không ít máy móc. Nhưng vấn đề là đã bị ngồi kín, ngoài ra còn có hai nữ sinh đang đứng chờ nữa cơ.
"Ông chủ, sao hôm nay quán đông vậy?" Tống Thanh Phong vội vàng hỏi.
Phương Khải cũng không hiểu:
"Không biết nữa. Hôm nay tôi chỉ ngồi chơi game trong quán có một lát mà họ tự kéo tới đó."
Tống Thanh Phong cạn lời, cuối cùng cười đáp:
"Ông chủ, tôi chưa thấy ai mở cửa buôn bán giống anh đâu."
Chơi game trong quán không thèm làm chuyện gì khác, thế mà tự khách hàng lại chạy tới ngồi kín chỗ?
Nghe khác gì chém gió không?
Nhưng sự thật là chuyện này đang diễn ra ở ngay trước mắt cậu ta!
Tống Thanh Phong không biết phải nói gì cho phải.
Thẩm Thanh Thanh đang xem Từ Tử Hinh chơi Resident Evil 1. Tuy rằng Jill biết bắn súng nhưng Từ Tử Hinh lại cảm thấy gượng tay khi sử dụng loại vũ khí xa lạ này.
Trước mặt cô là hai con chó Zombie.
Phiên bản thực tế ảo có vài điểm khác phiên bản gốc. Trong phiên bản gốc, cốt truyện đã sắp sẵn rằng hai nhân vật chính không bị thương khi thông qua cửa. Vì lẽ đó, có bị thương cũng không dính virut. Nhưng trong phiên bản thực tế ảo của hệ thống, chỉ cần bị một vết thương nhỏ là sẽ bị lây nhiễm.
Tốc độ lây nhiễm phụ thuộc vào mức độ nặng nhẹ của vết thương. Nói cách khác, trước khi tìm thấy huyết thanh thì tuyệt đối không được bị thương.
Tốc độ của hai con chó Zombie rất nhanh, hiển nhiên là Từ Tử Hinh rất e ngại vấn đề này. Hơn nữa kỹ thuật bắn súng của cô không cao, không thể mỗi phát đạn đều bắn trúng nó, do đó cô cũng khá chật vật.
"Chỉ là hai con chó kỳ lạ mà thôi. Tử Hinh, sao bạn không đánh nổi vậy?" Thẩm Thanh Thanh phàn nàn: "Thế mà còn bảo chính mình sẽ trở thành nhân vật chính trong tiểu thuyết. Bạn xem đi, nào có dáng vẻ của nhân vật chính, mình thấy chả có gì đặc sắc cả!"
Phía bên kia, Lương Thạch cũng đang sợ bóng sợ gió, bị Ngô Sơn ngồi cạnh càm ràm:
"Thứ này trông thì có vẻ ghê gớm đấy, nhưng Lương huynh đệ này, nếu mà để anh ra tay, bảo đảm chỉ cần một búa là bổ chúng nó làm hai!"
Lương Thạch không nhịn thêm được nữa, giải thích:
"Ngô huynh, trên móng vuốt của con Zombie này có kịch độc, chỉ cần dính phải là sẽ biến thành đồng loại của chúng nó! Lợi hại vô cùng!"
"Chán quá chán quá! Chiến đấu với hạng tôm tép này mà cũng dè dặt như vậy! Xem chả đã gì cả!"
"…"
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, cộng thêm khi nãy giết được không ít đám quái nhỏ, trạng thái của Phương Khải đang rất tốt.
Đương nhiên, trong quá trình đánh nhiều quái như vậy thì không thể tránh khỏi việc bị thương. Trên màn hình, nữ quân y Rebecca đang xử lý vết thương giúp hắn, đây chính là nguyên nhân Phương Khải có thời gian rảnh để chém gió.
"Ông chủ… Hay là anh nhường lại một ghế?" Lâm Thiệu chà chà tay, cười nói.
"Lần này cho chúng tôi chơi đi."
"Lâm huynh! Chẳng lẽ anh đã quên hôm nay chúng ta định tới đây để làm gì rồi sao?" Phương Khải còn chưa kịp trả lời, Tống Thanh Phong đã đứng ra khuyên nhủ. Cậu ta nói với Phương Khải:
"Ông chủ, anh cứ ngồi chơi đi, chúng tôi đứng xem là được."
Lâm Thiệu tỉnh ra bèn cười hì hì đáp:
"Đúng vậy! Ông chủ, chúng tôi đang chờ anh thông qua trò đó, anh cứ chơi trước đi."
Phương Khải cười đáp:
"Mấy người vẫn còn hóng cái này à?"
Tống Thanh Phong trả lời:
"Chờ xem cốt truyện ấy. Bọn tôi tự đánh thì biết đến bao giờ. Xem ông chủ chơi cái đã!"
"Được rồi!"
Phương Khải bật cười, không ngờ mấy người này lại quan tâm tới nội dung cốt truyện.
Phương Khải vừa xử lý đám quái nhỏ, vừa thuận miệng nói vài câu về nội dung cốt truyện của Resident Evil 1.
Trong Resident Evil 1, có một vài thứ rất khó để giảng giải cho người ở thế giới này. Cũng may đám Tống Thanh Phong đều đã có những khái niệm nhất định về Resident Evil cho nên cũng không quá khó để bọn họ hiểu được.
"Hẳn mấy cậu vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của cái tên Resident Evil."
Phương Khải lấy một phần tài liệu từ trong ba lô ra, bên trên có viết mấy chữ "di thư của nhân viên nghiên cứu".
Phương Khải lên tiếng giải thích:
"Mấy người đều đã tìm được tài liệu của nhân viên nghiên cứu. Trên đó nhắc tới mấy từ kiểu như sinh hóa, virus… khá nhiều lần. Mấy người có thể hiểu rằng đó là một môn khoa học tự nhiên nghiên cứu về sinh mệnh…"
Khi nghe thấy mấy danh từ xa lạ này, mọi người cảm thấy như thể cánh cửa lớn tiến vào thế giới mới đang dần mở ra trước mắt.
"Đúng là một thế giới thần kỳ…"
"Ồ! Đó không phải mấy người Tống Thanh Phong sao?"
Hai thiếu nữ như phát hiện ra điều gì đó, hai đôi mắt xinh đẹp cùng nhìn sang.
"Bọn họ đang xem chủ quán chơi à?"
"Chủ quán chơi hay quá! Giải quyết xong con Zombie quá dễ dàng!" Hai người bình luận: "Hơn nữa tại sao tất cả những con Zombie do chủ quan đánh đều không thể sống lại được?"
Với trình độ của Phương Khải hiện giờ giết, chuyện Zombie dễ y như húp cháo, chỉ khi gặp phải Hunter và Chimera mới cần cẩn thận hơn.
Trải qua mấy ngày không ngừng chém giết với đám quái vật thực lực mạnh mẽ, đồng thời cấp bậc được tăng lên, Phương Khải ngày càng hiểu rõ và thành thạo kỹ thuật chiến đấu của Chris hơn.
Lâm Thiệu cũng phát hiện ra hai người này, nhỏ giọng nói:
"Là đám Tịch Tiểu Vân, hình như mấy người bên Tịch Kỳ cũng tới."
"Không cần để ý tới bọn họ. Ông chủ mở quán ở đây, sớm muộn gì họ cũng biết được." Tống Thanh Phong khẽ đáp.
Trên màn hình của Phương Khải, hắn đã đi tới chiếc thang máy cuối cùng.
"Sắp gặp Boss rồi."
Hắn vặn mình trong thang máy.
"Pót… Bót?"
Mấy người Tống Thanh Phong không hiểu Phương Khải đang nói gì.
"Là Boss, là một khái niệm ở trong trò chơi. Mấy người cứ hiểu nó chính là thủ lĩnh của bọn chúng." Phương Khải giải thích.
Mấy người giật mình, thốt lên:
"Nhanh vậy hả? Mới mấy ngày chứ? Ông chủ sắp gặp kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện rồi à?"
"Kẻ chủ mưu? Mới chỉ đi được nửa đường thôi, mọi chuyện không dễ giải quyết vậy đâu!" Phương Khải bật cười.
Có thể nói, việc giải các câu đố và cơ quan trong Resident Evil 1 khá tốn thời gian. Nhưng đối với người đã thuộc làu làu trò Resident Evil 1 như Phương Khải mà nói, đây lại chẳng phải vấn đề gì to tát.
Nội dung cốt truyện của Resident Evil 1 không hề phức tạp, đơn giản chỉ là tìm kiếm, cứu trợ và chạy trốn.
Nhưng nó lại bao hàm rất nhiều tin tức quan trọng. Ví dụ như T-virus, Zombie, âm mưu của công ty Umbrella… Tất cả những điều trên đều có ý nghĩa quan trọng đối với các phiên bản Resident Evil sau này.
Bởi vì, tại khu biệt thự bị sương mù bao phủ này, từng bí mật được hé lộ mới dẫn tới vô số những sự kiện diễn ra phía sau. Đây cũng là phần mở màn cho bản hùng ca của những người chơi Resident Evil, của cả thế giới trong Resident Evil.
Tương tự, căn biệt thự cổ kính này là nơi sản sinh ra con Boss đáng sợ, kinh điển nhất của series. Là nơi bạo chúa ra đời!
Phương Khải điều khiển Chris đi ra khỏi thang máy, tiến vào trong một căn phòng nghiên cứu đầy các loại thiết bị.
Cuối cùng đã tới thời khắc này!
Wesker đứng trước bàn điều khiển chính của phòng nghiên cứu, hai tay múa lên như bay, nhanh chóng nhập dữ liệu vào trong.
"Wesker?"
Mọi người đều không hiểu Wesker đang làm gì. Vị đội trưởng lạnh lùng đeo kính râm này không hề xa lạ gì với mỗi thành viên trong đội Alpha. Anh ta luôn đi đầu mở đường, không ngừng viện trợ đạn dược, đưa ra những lời nhắc nhở cho họ, làm tròn mọi trách nhiệm của một vị đội trưởng.
"Chris, tôi thực sự tự hào vì cậu!"
Wesker nhận ra Phương Khải đang đi tới. Anh ta vừa nhập số liệu từ bàn phím vừa nói.
Phương Khải cười giễu, nhún vai thay câu trả lời.
Hắn sớm đã biết rõ mọi chân tướng, hoàn toàn không cần lảm nhảm nhiều với Wesker làm gì.
Bỗng nhiên, Wesker rút súng ra, nhắm thẳng vào Phương Khải.
"Sao lại thế được?"
"Chẳng lẽ kẻ đứng sau mọi chuyện là Wesker?"
"Anh ta có năng lực tạo ra nhiều quái vật đáng sợ như vậy?"
"Umbrella, đây chính là tên tổ chức đứng sau âm mưu này sao?"
Tất cả mọi người đều bị sốc nặng!
Bọn họ đột nhiên nhớ tới chuyện tiểu đội Alpha nhận nhiệm vụ tới nơi này điều tra vụ án mất tích, rồi đội trưởng Wesker dẫn mọi người đi vào Arklay.
Nếu như người đứng sau mọi chuyện là Wesker, vậy chẳng phải ngay từ đầu đây đã là một âm mưu?
Ẩn giấu dưới nội dung cốt truyện đơn giản là một âm mưu động trời?
Vậy mà không ai trong số bọn họ nhận ra được.
Dù chỉ nghĩ thôi cũng khiến tất cả mọi người không rét mà run!
Bọn họ chứng kiến Wesker ấn một chiếc nút bên cạnh mình. Sau đó, một con quái vật ngâm mình trong chất lỏng xanh ở sau lưng anh ta dần dần lộ ra.
Đó là một con quái vật hình người cao hơn hai mét với thân thể lực lưỡng.
Cơ thể của nó vô cùng cường tráng, móng vuốt to khỏe hơn cả Hunter. Trên đầu vuốt lóe lên ánh kim loại lạnh lẽo.
Bề ngoài cường tráng, ngang ngược đến vậy. Dù cách một lớp thủy tinh cũng khiến tất cả mọi người cảm nhận được sức mạnh mang tính áp đảo và cảm giác ngạt thở ập tới.
"Đây là thứ quỷ quái gì vậy?"
Bọn họ nào đã từng gặp loại quát vật đáng sợ như vậy.
"Bạo Chúa, Boss qua màn."
Sắc mặt Phương Khải dần trở nên nghiêm trọng.
Không cần nghi ngờ gì nữa, Bạo Chúa (Tyrant) chính là vũ khí sinh hóa đáng sợ nhất trong cả series Resident Evil, là là kiệt tác có một không hai của kẻ có dã tâm.
Bạo Chúa sau lưng Wesker đột nhiên mở mắt ra, móng vuốt to lớn vung lên, phá nát lớp thủy tinh công nghiệp trước mặt. Wesker đứng ngay bên ngoài cũng bị móng vuốt sắc bén của nó đâm xuyên qua. Dòng máu đỏ sẫm theo móng vuốt chảy xuống khiến tất cả mọi người đều bị chấn động mạnh.
"Đây là thứ quái gì vậy?"
Không biết từ bao giờ, sau lưng Phương Khải đã có thêm rất nhiều khán giả.
"Tôi thấy con quái thú ông chủ đang đối đầu mạnh hơn đám quái thú mà mấy người kia gặp phải rất nhiều."
"Bạo Chúa? Cái tên thật bá đạo! Nhìn bề ngoài thì hẳn nó là trùm phản diện."
Thẩm Thanh Thanh cũng tò mò nhìn về phía này.
"Bạo Chúa? Hừ, đúng là cái danh hiệu không biết trời cao đất rộng là gì!"
Ngô Sơn cười chế giễu, quay đầu nhìn lại, muốn xem thứ gì dám lấy cái tên này.
Nhưng khi hắn ta nhìn thấy gương mặt dữ tợn, thể hình cao hơn hai mét của Bạo Chúa thì trong lòng cũng run lên.
Đây rõ ràng là ma quỷ, một cỗ máy giết chóc không hề có tính người!