Đến khi Uyển Ngọc tìm được cửa hàng sách nhỏ trong góc vắng vẻ này thì trời đã vào đêm.
Cô đã tìm gần nửa ngày. Khi dẫn theo mấy đầy tớ đến con đường nhỏ này, Uyển Ngọc lại thấy một hàng dài người xếp trước cửa quán đó từ lâu.
Dựa theo lẽ thường mà nói, trong thành Cửu Hoa, tình hình trị an ở khu vực càng gần với trung tâm sẽ càng tốt. Hiển nhiên chỗ này yên ổn hơn nhiều so với cái xó xỉnh Phương Khải ở.
Đương nhiên Uyển Ngọc sẽ không ngoan ngoãn thật thà mà đi xếp hàng. Cô trực tiếp đi tới hàng đầu tiên, hỏi: "Ở đây... có bán Diablo không?"
Một tên nhìn có vẻ là sai vặt cười hớn hở trả tiền, cầm lấy một quyển Diablo. Du Tri Vi lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn cô gái trước mặt, vô cùng lễ phép nói: "Rất xin lỗi, Diablo đã bán hết rồi."
"Bán hết..." Trương Uyển Ngọc ngẩn người, "Bọn tôi vừa mới tới, sao đã bán hết rồi?"