Phương Khải sảng khoái thở ra một hơi. Bị ăn hành lâu như vậy, thật sự khó được một lần chiến đấu thoải mái mà không bị ngược đãi. Tâm tình vốn bị dồn nén từ sau khi ra khỏi phòng tu luyện trò chơi cũng nhờ đó mà bớt hơn phân nửa.
Chiếu theo tình hình hiện giờ thì phải nói là: Sảng khoái! Thật sảng khoái! Vô cùng sảng khoái!
Tuy rằng hắn không thể hiện trâm trạng ra mặt quá nhiều.
Hai người Chu Khai Bi, Lý Dương đang điên cuồng chạy thục mạng: "..."
Tận mắt nhìn bọn họ bỏ chạy cho tới lúc bóng dáng biệt tăm, Phương Khải mới thu kiếm. Vừa quay đầu lại, hắn liền nhìn thấy vẻ mặt ngây ngẩn của mọi người.
"Ông chủ! Sao tới cả Vạn Kiếm Quyết anh cũng học xong được luôn vậy?"
"Ông chủ, anh có còn là người nữa không?" Đám Lương Thạch khiếp sợ.