Khác với những quyết sách đâu ra đấy ở thế giới bên này, thế giới ba năm sau quả thực là một mớ bùng nhùng, Khai Tâm không có thế lực đủ mạnh, lẻ loi một mình, bước sai một bước là sẽ rơi xuống địa ngục sâu thẳm.
Lúc trở lại bên này, Khai Tâm thoát khỏi hệ thống kênh thu phí, mở mắt ra ở trên giường bệnh. Đập vào mắt hắn là ba khuôn mặt tươi cười đang trò chuyện với Hứa Dao và y tá Tiểu Dịch, mãi tới khi phát hiện ra tiếng vang bên này, năm người mới đồng loạt im bặt và nhìn về phía hắn.
"…"
Tám ánh nhìn va chạm vào nhau trên không trung, đôi mắt của bốn người đều hơi nóng lên.
Thời gian như ngưng đọng vào thời khắc này, không ai nói một câu nào cả.
Khai Tâm tháo kính thực tế ảo ra và ngồi dậy khỏi giường bệnh, trên mặt hắn chỉ toàn sự ngạc nhiên và vui mừng: "Tới đây lúc nào thế?"
Ba người Trần Phàm, Bạch Lãng, Tề Tứ đứng hết lên, cười không nghiêm túc chút nào: