Lúc này, Khai Tâm chẳng khác nào một kẻ tàn phế, xương cốt trên người vỡ vụn, nằm ở dưới chân tường không nhúc nhích gì cả, thậm chí cảm giác đau đớn cũng tê liệt rồi.
Từ sự hứng thú dồi dào lúc đầu, đến giờ Diễm Lang đã chán hành hạ luôn rồi, bởi vì bắt đầu từ khi bị bóp nát khúc xương thứ năm, Khai Tâm bắt đầu trở nên lạnh lùng, không còn cắn chặt răng cố nén đau đớn như trước. Ngoài lúc hơi nhíu mày trong khoảnh khắc vỡ xương, trên mặt hắn chỉ còn lại sự trào phúng và khinh miệt, khiến Diễm Lang khó chịu vô cùng, cảm giác như mình đã thất bại.
Mỗi lần bóp nát xương cốt của Khai Tâm, Diễm Lang đều kiểm tra cường độ mạch đập của Khai Tâm, xem hắn có thể tiếp nhận lần kích thích tiếp theo được hay không, sau đó còn tốn khá nhiều sức lực mới có thể làm xương cốt của Khai Tâm gãy hẳn, lần nào cũng tiêu hao không ít nội lực.
Máu tươi và mồ hôi trên người Khai Tâm dần khô đi, Diễm Lang thì ngược lại, mồ hôi chảy nhễ nhại, như thể làm một chuyện cực kì tốn sức.