"Xem ra ta không thể thuyết phục để Khai Tâm thiếu hiệp yên tâm giao tấm bia đá trong tay ra rồi."
Sau một hồi trầm mặc, Sư Phi Huyên nhìn vào mắt Khai Tâm vào nói chậm rãi.
Khai Tâm mỉm cười: "Tại hạ cũng cảm thấy đáng tiếc, Sư cô nương là truyền nhân kiệt xuất của Từ Hàng Tĩnh Trai, có vẻ như cũng nhất định phải lấy được bia đá, nhưng hai tấm còn lại vẫn đang nằm trong tay Tà Vương, chúng ta tranh chấp vì tấm bia đá của nhau thì thật vô nghĩa."
"Khai Tâm thiếu hiệp nói không sai." Giọng nói của Sư Phi Huyên trở nên nghiêm túc hẳn lên, nàng ấy giơ tấm bia đá trong tay lên: "Bây giờ Tà Vương bị thương chạy trốn, chắc chắn ông ta sẽ tìm một nơi bí ẩn và chuyên tâm tu luyện, lĩnh ngộ tuyệt học y bát mà thần tăng để lại trên tấm bia đá, thay vì ở đây tranh chấp, chi bằng chúng ta trở về sư môn, hỏi xem nên xử lí tấm bia đá này thế nào…"