"Khai Tâm? Huynh chính là Khai Tâm?" Phong Linh mở to đôi mắt, dùng ánh mắt quái lạ để quan sát người trẻ tuổi bí ẩn này một lượt, như thể muốn làm quen lại với ân nhân cứu mạng của mình: "Người thực vật đã nằm trên giường bệnh hơn một năm trong truyền thuyết đó á?"
Khai Tâm cười khổ, hắn cúi người nhặt chiến lợi phẩm của mình, đồng thời trả lời: "Nếu cô đã nhắc tới người thực vật thì ta nghĩ chắc là đúng rồi đấy."
"Hơ, xin lỗi, ta không cố ý, chỉ có điều mấy hôm nay sư phụ ta thường xuyên nhắc tới huynh, thế nên ta mới ngạc nhiên thốt ra."
Lúc này Phong Linh mới cảm thấy câu nói của mình chọc vào nỗi đau của người khác, bèn vội vàng giải thích.
Nghe vậy, Khai Tâm sửng sốt quay mặt lại: "Bách Hiểu Sanh từng nhắc về ta với cô hả? Không ngờ ta lại có thể diện như thế. Huynh ấy nói thế nào?"
"Thực ra sư phụ rất bội phục huynh."