"Lại chết một tên nữa."
"Chậc chậc, hình như là cảnh giới Sinh Tử, thảo nào lại yếu như thế."
Gần một miếu Quan Công trong cái trấn nhỏ dưới Tung Sơn, bóng người thưa thớt, chỉ có mấy người với sắc mặt tái nhợt đang ngồi khoanh chân trò chuyện với nhau, chú ý tới bóng người xuất hiện ngoài Miếu Quan Công, ai nấy đều tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó rút lại ánh mắt, không còn sự hứng thú nữa.
Khai Tâm cũng không để ý tới những người ngoài miếu Quan Công, hắn ăn một viên Tiểu Hoàn Đan, chân khí tự động vận chuyển, vừa trấn áp và khôi phục nội thương, vừa bước ra ngoài trấn.
"Ý?"
Những người chơi đi ra khỏi miếu Quan Công đều có sắc mặt tái nhợt khó coi, chán chường phẫn nộ, ngồi khoanh chân khôi phục nội lực và khí huyết trước, chẳng mấy người vừa ra đã ăn Tiểu Hoàn Đan hàng vạn lượng bạc ngay.
Ra tay là khiến người ta cảm nhận được khí phách.
"Là một thằng nhóc giàu có."
"Ha ha, bằng hữu xin dừng bước."