Dưới sự đuổi bắt của Âm Hậu và Thiên Quân, xung quanh lại có vô số kỵ binh Mông Cổ, cho dù bản lĩnh của Khấu Trọng và Từ Tử Lăng có lớn đến đâu thì cũng không thể thành công cướp ngựa để chạy ra khỏi đại doanh.
Nhưng hành động của Khai Tâm tạo ra cơ hội cho bọn họ. Hai người không nói hai lời, bay qua đỉnh đầu đám đại hán Mông Cổ đang ngơ ngác đó để bay ra ngoài, cướp ngựa và nghênh ngang rời đi, hoàn toàn không để Âm Hậu và Thiên Quân có cơ hội đuổi theo.
"Ha ha!"
"Sảng khoái!"
"Khai Tâm huynh đệ, ra mau nhé!"
Từ Tử Lăng và Khấu Trọng vừa thành công xông ra khỏi đại doanh, hai người đã không nhịn được hô lên.
Còn chưa dứt lời thì bọn họ đã nghe thấy một tiếng vang lớn, đại doanh hậu cần Mông Cổ lập tức sôi trào lên, vô số tiếng quát tháo kinh ngạc vang lên tận trời:
"Khốn kiếp!"
"Người Trung Nguyên xảo quyệt!"
"Bắt hắn lại! Không được để hắn đi!"
"Dập lửa! Mau lấy nước dập lửa!"