Người của Thập Tam Ưng vừa rút lui, ánh mắt nhìn về phía Dung Sâm của Thư Hùng Song Ma lập tức trở nên rất kì lạ, thêm mấy phần dè chừng và suy đoán, cũng cẩn thận hơn rất nhiều.
Thật nực cười, vừa rồi bọn họ còn cho rằng Dung Sâm chỉ là một người chơi bình thường của Mông Cổ.
Không ngờ Ngọc Diện Ưng Vương mà bọn họ tự nhận là không đối phó được cũng không đỡ được mấy chiêu của cái tên mãng phù này.
"Vừa rồi đắc tội rồi, mong vị bằng hữu này hãy rộng lượng tha thứ."
Dù sao người đàn ông tóc tím cũng là người trong tà đạo, rất khéo giao tế, chủ động yếu thế cầu hòa.
Dung Sâm không trả lời, nhìn hai con ngựa lao tới vùn vụt từ đằng sau, đôi lông mày rậm cao ngạo chỉ toàn là ý chí chiến đấu!
"Tới rồi."
Lúc này, Loan Loan cũng phát hiện ra thân phận của người đang tới, bước nhẹ nhàng lên trước hai bước, thân thể thướt tha tản ra hơi thở quyến rũ trong đêm tối: "Người của Từ Hàng Tĩnh Trai, quả nhiên, đi đâu cũng có thể gặp được cô ta…"