Ám khí, mũi tên bay múa như một đàn châu chấu, khí thế bàng bạc, phủ kín đất trời.
Trong mắt kỵ binh Mông Cổ, chúng lại là điệu múa tử vong chí mạng, tên nào tên nấy vung vũ khí điên cuồng, đánh tan ám khí và mũi tên ập tới.
May mà trước mắt thuật cung tên cảnh giới Sinh Tử vẫn còn rất thưa thớt, thuật ám khí thì càng không cần phải nói, quý báu hơn cả bảo vật quốc gia, mỗi quyển có giá hàng nghìn vạn trên thị trường, trong đám đông, gần như tất cả đều dùng võ công cảnh giới Tạo Hóa và Huyền Diệu, đối với kỵ binh Mông Cổ, thứ nguy hiểm nhất là số lượng mà không phải cung tên.
Vì thế, tuy rằng trông máu me đầm đìa, cực kì thê thảm và chật vật, trên thực tế, đa phần những công kích vào nơi yếu hại đều bị ngăn chặn, đối với những công kích rơi vào bộ phận được giáp vảy bảo vệ, bọn chúng chẳng thèm để ý tới.
Cho dù như thế, tình huống vẫn ngập tràn nguy hiểm, mỗi giây mỗi phút đều có người bị đâm thành con nhím, khắp người chỉ toàn là máu, lăn xuống dưới đất.