Kỵ binh ập ra từ hướng đại doanh phủ khắp đồi núi, có hơn năm mươi nghìn, lúc phân tán ra vẫn rất khả quan, số lượng của mỗi một đội là khoảng năm nghìn!
Thiết kỵ rầm rập, mặt đất chấn động!
Phi nước đại trước đại đội kỵ binh, Khai Tâm buồn bực không thôi.
Mặc dù năm nghìn kỵ binh không có khí thế ngập trời, nhưng đánh tới mãnh liệt thế này vẫn có tính chất hủy diệt, một người hoặc một ít người có thể địch lại được.
Khai Tâm vẫn đang chạy, đi trước một đại đội kỵ binh ở bên cạnh, không tới gần cũng không cách xa.
Lúc này, Khai Tâm cách doanh trại Trung Nguyên không xa nữa.
Vểnh tai lên nghe, thậm chí hắn có thể nghe thấy tiếng kèn vọng tới từ đường chân trời phía xa xa – đây là dấu hiệu đã tới gần đại doanh Trung Nguyên lắm rồi!
Nếu cẩn thận, thậm chí có thể nhìn thấy dấu vết móng ngựa còn chưa biến mất, bừa bộn hướng về phía đại doanh.
Rất hiển nhiên, vừa rồi có người ở đây, chỉ có điều bị kỵ binh dọa chạy.