"Lạ thật, sao chúng không đuổi theo!" Nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng yếu dần đi, Ngữ Yên không nhịn được quay đầu lại, lập tức ngạc nhiên ghìm dây cương lại: "Mà lại về rồi…"
Khai Tâm chậm rãi giảm tốc độ lại, Đề Ảnh chạy một vòng, tới bên cạnh Ngữ Yên.
Nơi phía đường chân trời trên thảo nguyên, ánh sáng bó đuốc đang dần giảm bớt và yếu đi, hiển nhiên đại bộ đội đang chuẩn bị về doanh…
Thấy cảnh này, Khai Tâm không khỏi lộ vẻ nghi ngờ không thôi.
Quả thực là rất kì lạ!
Theo lý mà nói, nếu đã làm đại đội kỵ binh chú ý tới, lúc đi ngang qua những thi thể kỵ binh đó, hẳn là bọn chúng sẽ lựa chọn tiếp tục đuổi theo mới đúng.
Không bình thường thế này thì chắc chắn có chuyện gì đó!
Đôi mắt thắt chặt lại, Khai Tâm liếc nhìn sang nơi ẩn núp của trinh sát cách đó không xa mà hắn mới phát hiện ra, nói với Ngữ Yên: "Được rồi, hôm nay tới đây thôi, chuẩn bị rời khỏi đây!"
"Hơ… Ừm."