"Đừng để ả chạy!"
"Cùng lên! Bắt về lĩnh thưởng!"
Trên thảo nguyên, Ngữ Yên bị một đám kỵ binh Mông Cổ đuổi tới một chiến trận nhỏ.
Đám kỵ binh Mông Cổ hùng hổ như chó dữ, đuổi theo sau Ngữ Yên, vừa quát tháo vừa ý định bao vây từ hai bên trái phải.
Tiếc rằng tính cảnh giác của Ngữ Yên rất mạnh, vừa dịch chuyển, di động giữ vững khoảng cách với kẻ địch gần nhất, Ma Nhận trong tay còn biến ảo ra những chiêu thức khác nhau, cứ mấy giây là trong mấy chục kỵ binh Mông Cổ lại có ít nhất một tên ngã lăn.
Nếu Khai Tâm ở đây, chắc chắn hắn sẽ cảm thán ngạc nhiên không thôi.
Công kích của Ngữ Yên ngày càng thành thạo, lưu loát.
Nghê thường phất phới, bay đằng trước quân địch như tinh linh, Ma Nhận trong tay lúc thành đao, lúc làm kiếm, chiêu thức thiên biến vạn hóa, vận chuyển tùy tâm!
Lúc ánh đao xuất hiện, khí thế rợn người, sắc bén bá đạo, ngập tràn khí thế phá hủy tất cả.