Cho dù vào ban đêm, ánh mắt của Khai Tâm vẫn nhanh nhạy nhìn thấy mỗi một sự thay đổi nhỏ trong phạm vi trăm mét xung quanh, chớ nói chi là hàng kỵ binh Mông Cổ cầm đuốc trong tay, lao tới như bay.
Quần áo giống với kỵ binh gặp phải lúc trước, mặc giáp vảy nhẹ nhàng linh hoạt trên người, ánh mắt hung hăng, nhưng số lượng không nhiều, hình như là mấy tiểu đội tuần tra tụ tập lại.
"Ba mươi lăm kỵ binh! Tương đương với bảy tiểu đội tuần tra…"
Đối mặt với kẻ địch lao tới hùng hùng hổ hổ, rốt cuộc khuôn mặt của Tiểu Ngữ Yên cũng xuất hiện nét căng thẳng, nắm chặt Ma Nhận, đôi mắt không ngừng tìm kiếm nơi để đột phá, rất hiển nhiên, bình thường cô chưa từng có kinh nghiệm đón địch như thế này, nhưng vũ khí và trang bị trên người mang tới không ít dũng cảm cho cô.
"Bảy bó đuốc." Lúc này, một giọng nói trầm ổn lọt vào tai: "Ba trăm năm mươi điểm."