"Ha ha ha ha… Không chỉ tiêu đời một nhóm cao thủ Long Môn, còn mất thêm hơn ba trăm tinh nhuệ, cuối cùng còn bị huynh lừa mất mười ba viên Sinh Tử Ảo Mộng Đan, ha ha! Chắc chắn biểu cảm của Mộng Vân lúc giao Sinh Tử Ảo Mộng Đan đẹp lắm đây, tiếc rằng lúc đó ta không ở kinh thành, nếu không thì nhất định phải quay lại ngay tại chỗ."
Sau khi biết chuyện xảy ra ban ngày từ miệng Khai Tâm, Tiểu Bắc như trút được nỗi hận, bước đi như bay, cực kì sảng khoái.
"Tuy rằng mười ba viên Sinh Tử Ảo Mộng Đan không phải chuyện lớn lao gì với Nhất Phẩm Đường, nhưng hao tổn vào lúc này thì cũng xót đấy." Hiếm khi Mạc Mạc cười khẽ một lúc như thế: "Đúng rồi, xử lí đám người Long Môn thế nào."
"Tạm thời không rõ lắm, nhưng chắc chắn Mộng Vân không dám để chúng tiếp tục ở lại Nhất Phẩm Đường nữa đâu."
Khai Tâm đi đằng trước, vừa trả lời vừa liếc nhìn những bảo bối trên quầy hàng hai bên đường liên tục.