Két!
Trong tiếng vang nặng nề, cánh cửa của phủ Bách Hiểu Sanh mở ra rầm rập.
Thời khắc này, năm người Mộng Vân với khí thế hùng hổ ấy gần như cùng nhìn về phía khe cửa đang dần mở ra, cũng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc khiến bọn họ vừa sợ vừa giận ấy.
Đứng im ở đằng sau cửa, sau khi cửa mở ra, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt bắn ra hơi lạnh thấu xương.
Lúc nhìn thẳng vào cặp mắt ấy, mấy người có cảm giác như bị điện giật, một chậu nước đá tạt thẳng vào đầu, khí thế mang binh tới hỏi tội bị dập tắt hơn phân nửa.
Con người ác độc này đã tàn sát chi nhánh Nhất Phẩm Đường, ánh mắt còn hung hăng như thế, chẳng lẽ định ra tay trong thành?
Ngoại trừ người đàn ông đội Đấu Lạp là không nhìn thấy sự thay đổi về biểu cảm, nhóm người Mộng Vân đều bị ảnh hưởng bởi sát khí trên người Khai Tâm, ai nấy đều trở nên ngưng trọng.
Cánh cửa mở ra hoàn toàn.