Quán rượu lập tức trở nên yên tĩnh hơn nhiều, rất nhiều người thảo luận khe khẽ, vô số ánh mắt đổ dồn về phía người đàn ông xa lạ đang được tiểu nhị hầu hạ trên đại sảnh lầu hai.
Tất cả mọi người đang suy đoán thân phận của người này, đoán xem rốt cuộc hắn muốn biết chuyện gì từ miệng tiểu nhị.
Không để mọi người thất vọng, người kia mở miệng! Thế nhưng, câu đầu tiên khi hắn nói ra lại suýt chút nữa khiến cái trán của bọn họ đập vào mặt bàn: "Ở chỗ các ngươi có cô nương ca hát không?"
"Có, đương nhiên là có, đại gia muốn tìm một cô nương để giải buồn à?" Ánh mắt của tiểu nhị lóe lên ý cười mập mờ, nói ra liên tục: "Mặc dù quán rượu chúng ta không có, nhưng cô nương ở mấy nơi gần đây hát cũng không tệ, hát rất hay, nhưng nếu muốn tới nơi đó nghe hát thì có thể sẽ khá tốn kém."
"…"
Tiếng phun ra rượu, tiếng ho khan vọng ra lầu hai liên tục, nối đuôi nhau không dứt, trong đó còn xen lẫn tiếng cười ha ha của mấy người: