Trong vườn hoa nhỏ ở phía sau tòa nhà, Khai Tâm và Nhâm Kiệt nhìn thấy Tây Môn Xuy Tuyết đang chờ ở đây. Giống với kiếp trước, trông Tây Môn Xuy Tuyết rất trẻ tuổi, khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc bộ quần áo trắng như tuyết, góc nghiêng khuôn mặt kiên nghị mà cao ngạo, mày kiếm như mây. Nghe thấy tiếng bước chân, đôi mắt lóe lên một cái như ánh kiếm, sau đó nhanh chóng rút lại, tiếp tục thản nhiên lau thanh kiếm lạnh lẽo trong tay, động tác rất nhẹ nhàng nhanh nhẹn, như thể chuyên tâm vào việc này, khiến người ta cảm thấy rất yêu quý thanh kiếm.
Đây chính là Tây Môn Xuy Tuyết, người gần với thần nhất trong truyền thuyết, kiếm khách tuyệt thế hoàn toàn đắm chìm trong kiếm đạo!
Mùi thuốc nhè nhẹ xông vào mũi, Khai Tâm có cảm giác tỉnh táo tinh thần, không hổ là nơi ở của kiếm khách tuyệt thế, thú vị thật.
"Sư phụ."
Nhâm Kiệt bước lên hai bước, vừa mở miệng nhắc nhở đã bị Tây Môn Xuy Tuyết vươn tay ngắt lời, đầu cũng không quay lại: "Tiếp tục đi luyện kiếm."