"Cung chủ!"
"Người của chúng ta đã cách quá xa rồi, nếu đuổi theo tiếp, ta sợ là sẽ gặp nguy hiểm."
"Vớ vẩn!" Cầm Thanh nổi cơn thịnh nổ với một đám trưởng lão ngay trên tường thành Dương Châu: "Hơn sáu mươi nghìn người bao vây một chi nhánh nho nhỏ của Mộ Phủ, chết hơn hai mươi nghìn người, còn để một đám người phá vây chạy mất, tin này truyền đi, Lăng Tiêu Cung biết giấu mặt vào đâu!"
"Thế nhưng…" Mấy người vẫn kiên trì khuyên can: "Cung chủ, hẳn là Khai Tâm sắp tới thành Dương Châu rồi."
"Chỉ vì một đám người còn sót lại, lúc này chúng ta đuổi theo ra khỏi thành Dương Châu thì vẫn sẽ có nguy hiểm."
"Khai Tâm?"
Sắc mặt Cầm Thanh biến đổi, những trưởng lão này không nhắc đến cái tên này thì thôi, nhắc tới là Cầm Thanh lại cảm thấy ngọn lửa giận dữ trong lồng ngực quay cuồng, khó mà bình tĩnh lại được: "Tới càng tốt!"
Bây giờ Cầm Thanh đang lo không có cách nào để xả hết cơn giận ra.