Làn gió tanh hôi hội tụ thành đám mây đen trên không trung mà mắt thường có thể nhìn thấy được, đánh úp về phía Mộ Phủ như một đàn châu chấu.
Nhìn thấy cảnh này, những đệ tử Mộ Phủ vẫn luôn bình tĩnh, tỉnh táo nãy giờ cũng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh – lúc này mũi tên hoàn toàn không có tác dụng.
Đám độc vật quá nhiều, mũi tên căn bản không thể tạo thành tổn thất gì lớn với chúng.
"Để ta đi!"
Ánh mắt của Phong Linh siết chặt lại, định ôm đàn bay lên tuyến đầu, kết quả lại bị Ngân Hồ giữ chặt lại: "Không cần, vài mánh khóe vặt vãnh, đừng sốt ruột."
Trong mắt Ngân Hồ mang theo nét ngạc nhiên và cảm khái, sau đó nở nụ cười: "Khai Tâm đã đoán trước được hành động của Nhất Phẩm Đường nhắm vào chúng ta, quả nhiên cũng có độc trùng."
Khựng lại một chút, Ngân Hồ cất cao giọng hạ lệnh: "Rắc bột hùng hoàng!"
Đằng trước trận địa, hàng loạt người đồng thời vẩy một mảng bột phấn màu vàng ra, nhanh chóng lan ra mảnh đất trống lớn đằng trước.