Không có bất cứ một âm thanh nào vọng ra từ phòng Đao Tử, nhưng chưa tới ba phút, Đao Tử đã bước ra, khuôn mặt mang theo nét thả lỏng.
"Sao rồi?"
Chính Khai Tâm cũng cảm thấy giọng nói của mình không bình tĩnh, hắn không muốn nghe thấy tên một người.
May mắn thay, câu trả lời của Đao Tử khiến Khai Tâm thở phào nhẹ nhõm: "Tên này là một tên trộm chuyên nghiệp trong vùng này, sau khi biết tin của cậu ở đại học Nam Hoa, hắn nói đã lấy được mẫu chìa khóa từ một người đàn ông, sau khi tự đánh ra thì định đi trộm ít đồ của cậu, nhưng chắc chắn hắn không biết trong phòng cậu ngoại trừ máy tính đáng giá thì căn bản chẳng có gì cả."
"… Chắc chắn chứ?"
Khai Tâm vẫn chưa yên tâm.
"Chắc, vừa rồi tôi đã tiện thể vào hệ thống của bộ công an trong lúc thẩm vấn, tìm ra hồ sơ gây án của hắn, đúng là dân trộm chuyên nghiệp hoạt động ở vùng này, hẳn không phải do ai cử tới, xương cốt trên người tên này còn chưa đủ để tôi bóp."