Trên đỉnh núi Thái Sơn!
Một người đàn ông áo gấm viền tím đen ngồi một mình trên vách núi, tảng đá lộn xộn trước mặt như bị lưỡi đao gọt qua, vuông vức như cái bệ, trên đó đặt hai chén rượu và một bình rượu bằng sứ thanh hoa.
Một mình thưởng thức rượu, rất là thanh thản.
Mấy tháng không gặp, khuôn mặt của người đàn ông lạnh lùng ít nói này thêm vài phần tang thương, thần binh bậc ba mà vô số nhân sĩ võ lâm nóng mắt đặt tùy ý trên bệ đá, nhìn chằm chằm vào phong cảnh ngoài vách núi, sắc mặt không có chút biểu cảm gì, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm rượu, quần áo tung bay theo gió, như thể sẽ bị thổi bay xuống vách núi bất cứ lúc nào, cưỡi gió mà đi.
Phía xa xa, không ít người đã tới nơi…
Thế nhưng, không ai dám tới gần.
Hôm qua có người định tới gần bắt chuyện, kết quả Nhất Đế chỉ làm một động tác đơn giản, rút kiếm ra rồi lại tra kiếm vào, người kia ngã vào trong vũng máu, thậm chí còn chưa kịp khởi động hộ thể.