"Con nhóc ngốc này, nhìn đi, suýt nữa thì gây họa rồi."
Ông lão râu bạc nhìn nhóm người Khai Tâm bước vào trụ sở Lăng Tiêu Cung, quay đầu dí ngón tay vào trán cháu gái mình, đau đến mức cô gái né tránh liên tục, nhưng không dám nói gì, hiển nhiên tình cảnh vừa rồi đã làm cô ấy hết hồn.
"Thế nào, bây giờ không lên tiếng đi?" Nhìn cháu gái mình trở nên ngoan ngoãn, ông ấy dạy dỗ với giọng nghiêm túc: "Biết lợi hại rồi chứ?"
"…"
Người chơi bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ dạy dỗ cháu gái mình của ông lão, lập tức thả lỏng và nở nụ cười.
"Biết rồi." Thiếu nữ ôm lấy đầu, dáng vẻ ỉu xìu.
Người vây quanh càng cảm thấy thú vị, sau khi biết rõ tình hình từ miệng những người chơi khác, dù là người Trung Quốc hay người nước ngoài thì đều cười ha ha.