Đèn đuốc vừa sáng, một người đàn ông cao lớn ngồi một mình ở vị trí cạnh cửa sổ của Tuyết Tiên Lâu, tay cầm bầu rượu, nhưng rất lâu mà chẳng động gì vào chén, đôi mắt ngưng trọng, lông mày nhíu chặt, như thể có một nỗi sầu lo không thể xóa đi được.
…
Cộp! Cộp! Cộp!
Tiếng bước chân mạnh mẽ vọng tới từ cầu thang, xem ra số người không ít.
Dạ Vũ Tùy Phong thở dài thật sâu, chậm rãi rót rượu vào chén, đồng thời di chuyển ánh mắt, tiêu điểm rơi vào người người đàn ông trẻ tuổi có khuôn mặt hớn hở bước tới cùng năm hộ vệ.
"Phong ca!" Người đó nhìn thấy hán tử ngồi gần cửa sổ, khuôn mặt lập tức nở nụ cười phức tạp, vừa chào hỏi vừa bước tới: "Xin lỗi, tới trễ rồi, để Phong ca đợi lâu."
"Ngồi đi." Nhìn năm khuôn mặt xa lạ đằng sau lưng người đó, Dạ Vũ Tùy Phong thản nhiên bảo hắn ta ngồi xuống, nói có hàm ý: "Tiểu Tạ, trước kia, mỗi lần tới gặp ta, cậu đều tới rất nhanh, khi đó, cậu và ta chẳng có gì không nói với nhau được cả…"