"Cái tên Dương Hư Ngạn này, không đi ám sát Tống Viễn Kiều, đánh với Khai Tâm làm gì chứ."
Khuôn mặt Chu Du chỉ toàn nét tức giận, hắn ta đứng trên tường cao của con hẻm nhỏ, tình hình trong sân lọt hết vào đôi mắt ngưng trọng của hắn ta.
Chu Du không biết rằng, Dương Hư Ngạn đã coi Khai Tâm là kẻ địch lớn nhất trong đời mình, mỗi lần nhìn thấy Khai Tâm, hắn ta chỉ muốn tiêu diệt cho thống khoái, không muốn bỏ qua bất cứ một cơ hội nào.
Nhưng điều hắn ta không ngờ tới là, tuy rằng tu vi của Khai Tâm không cao, nhưng nội lực cuồn cuộn không dứt, chiêu thức ảo diệu, đồng thời rất tỉnh táo trong chiến đấu, nhiều lần hóa giải nguy cơ, khiến hắn ta uổng công rút lui.
…
"Dương Hư Ngạn!"