Trăng tròn treo trên cao, ánh sáng nhạt dịu êm rọi xuống sườn núi rộng lớn, cũng chiếu vào đôi nam nữ trẻ tuổi.
"Đa tạ ơn cứu giúp của Khai Tâm thiếu hiệp, Phi Huyên khắc ghi trong lòng."
Trong khi nói, có vẻ như Sư Phi Huyên đã không sao nữa, nàng ấy đứng lên.
Khai Tâm hơi sửng sốt, sau đó như thể hiểu ra, hắn nói bằng giọng cảm khái: "Có vẻ như Hầu huynh đệ uổng công đi một chuyến rồi."
Lúc này hắn đột nhiên nhớ tới một câu danh ngôn đến từ mẫu thân Ân Tố Tố của Trương Vô Kỵ: Phụ nữ càng xinh đẹp thì càng biết nói dối.
Không ngờ Sư Phi Huyên cũng không ngoại lệ!
Như thể không nghe thấy câu nói của Khai Tâm, Sư Phi Huyên quay lưng về phía hắn, ngước mặt nhìn bầu trời đêm trên đỉnh đầu, nói nhẹ: "Hình như lúc Phi Huyên gặp Âm Hậu, Khai Tâm thiếu hiệp cũng ở Cực Âm Hồ."
"Đúng thế."