Nghe thấy những lời thú nhận của Ngân Hồ, Khai Tâm bỗng thấy hoa mắt chóng mặt: Hắn được người ta giám sát bảo vệ hơn bốn tháng mà không hề hay biết gì cả.
Cái tên Ngân Hồ này, vậy mà lại cách hắn chỉ có một bức tường, hàng ngày rình mò hắn qua ống kính…
Nghĩ tới chuyện mình được một người đàn ông chăm lo cho lâu như thế, Khai Tâm vừa cảm động lại vừa rùng mình, hắn cảm khái trong lòng: May mà nhân phẩm của Ngân Hồ không tệ, nếu tâm tính vặn vẹo một chút thôi thì e là sẽ không phải là bảo vệ, mà là bắt cóc phú ông có tài sản hàng tỷ này.
Lúc này Khai Tâm mới nhận ra rằng, trong lúc làm nên tiền đồ tươi sáng dựa theo trí nhớ của kiếp trước, hắn đã bất cẩn để lộ ra sơ hở lớn hơn.
Hắn chỉ nghĩ đến việc báo thù, nhưng vô tình đã bắt đầu chế tạo nên một đế quốc hút tiền, giá trị con người không tầm thường. Nếu gặp phải kẻ có ý đồ gì đó can thiệp vào, điều tra ra chỗ ở của hắn thì chưa biết chừng đã xảy ra chuyện rồi.