Nam đệ tử đã khoác lác trước đó của Tuyệt Tình Cốc thấy một nữ đệ tử vừa thất bại và chữa trị vết thương xong lên trận, hắn ta nhếch miệng cười, tưởng rằng vận may của mình tới rồi. Hắn ta nhún vai, nhởn nhơ bước ra trận, thanh kiếm có ba màu lưu chuyển ra một dòng kiếm xoáy rực rỡ: "Nói trước nhé, tuy rằng ngươi là nữ, nhưng bản thiếu gia sẽ không nương tay đâu."
Hắn ta nói rất bình tĩnh, như thể chỉ một kiếm có thể đánh văng người ta ra.
"Nói nhảm ít thôi!" Tư Nhi cầm rìu đứng nguyên tại chỗ, nghe vậy, nàng ấy nhíu mày: "Hừ, ngươi nói là nữ đệ tử của Mạn Đà Sơn Trang không bằng Tuyệt Tình Cốc các ngươi? Bây giờ ta cho ngươi cơ hội để chứng minh, đừng nhiều lời như một bà thím vậy."
Nam đệ tử của Tuyệt Tình Cốc vốn còn muốn hưởng thụ cái quá trình này, nhưng hiển nhiên hắn ta không ngờ rằng đối phương vừa ra sân đã dùng ngôn từ đả kích, sắc mặt âm trầm hẳn đi, lạnh lùng hừ một tiếng: "Mồm mép lợi hại đấy, không biết công phu thế nào!"