Mặc dù Tạ Tốn bị mù, nhưng khả năng nghe tiếng gió để phân biệt vị trí lại có một không hai trong thiên hạ, vượt lên trên vô số cao thủ đương thời!
"Hừ, to gan đấy!"
Vành tai hơi rung lên, Tạ Tốn bắt được hai người một trước một sau bay tới từ trong rừng trúc, ông ta giận dữ tột cùng, sát khí hiện lên!
Phản ứng của Trương Vô Kỵ rất nhanh, hắn ta vội kêu lên: "Tạ lão tiền bối, cô ấy là bằng hữu của ta, không có ác ý gì đâu."
"Bằng hữu của cậu?"
Tạ Tốn cảm nhận được hơi thở nhỏ yếu trên người Chu Chỉ Nhược, chỉ lẻ loi một mình thế này thì chẳng thể làm hại gì đến ông ta được. Hừ một tiếng, lỗ tai nghiêng sang một bên, chú ý tới Khai Tâm đang tới gần Ỷ Thiên Kiếm.
Đã giết chết mấy chục người mà còn có người dám lộ mặt ngấp nghé Ỷ Thiên Kiếm, cổ tay của Tạ Tốn hơi rung lên, lưỡi đao mang vầng sáng màu vàng óng được chém ra một cách ảo diệu!