Chít chít!
Từ biệt trụ trì Tuệ Tâm và bước ra khỏi cánh cổng của Tuệ Tâm Am, Khai Tâm đột nhiên cảm thấy thế giới đã thay đổi rất nhiều. Không khí trong lành, chim hót hoa nở, đi tới đâu cũng rất bén nhạy.
Cửu Dương Công của phái Nga Mi đúng là không tầm thường.
Trong lúc bước đi, nội lực lúc tăng lúc giảm, tràn đầy trong cơ thể.
Bật chân một cái là bay đi mười mấy mét…
"Nhìn tên nhóc kia kìa, sao hắn lại bước ra từ Tuệ Tâm Am?"
Ngoài Tuệ Tâm Am, một đôi tình nhân giật mình vì Khai Tâm, trùng hợp nhìn thấy cảnh tượng hắn nhảy lên cây rồi hạ xuống đất. Khai Tâm ăn mặc bình thường, không đợi hai người liên tưởng tới những chuyện xấu xa, hắn đã gọi ra Đề Ảnh ngay lập tức.
Con ngựa đen nhánh, oai hùng nhanh chóng thu hút ánh mắt của đôi tình nhân này, bọn họ không dám nói nhiều, chỉ lẳng lặng nhìn người kia nhảy lên ngựa. Sau một tiếng hô vang vọng, một người một ngựa thoải mái lao vun vút vào rừng.
"Đề Ảnh…"