Cát bụi rơi xuống đất, trong đống đá vụn nổ ra từ núi giả, hai bóng người dần dần hiện rõ, một trong số đó mặc váy lụa màu đỏ tím, khăn trắng vén lên trên Đấu Lạp, đứng đó như hoa lan trong sơn cốc, bên cạnh là một ông lão quần áo rách nát nhưng lại không để mất uy nghiêm. Thấy ông lão bên cạnh chỉ dùng một chưởng đã đánh lui được Xích Diễm lão quái, Mạc Mạc vừa ngạc nhiên vừa lo lắng.
Tuy rằng Phong Thần tiến bối là sư phụ của ba tên trang chủ trong Hắc Liễu Sơn Trang, tu vi sâu xa khó lường, nhưng bị ba tên đồ đệ nghiệt súc giam cầm lâu ngày, cơ thể cũng không chịu nổi. Hơn nữa, vừa thoát ra là ông ấy đã dùng bí thuật để ép buộc nội lực tạm thời khôi phục lại, ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể!
Quả nhiên, Xích Diễm lão quái vừa biến mất, khí thế trên người Phong Thần lão tiền bối nhanh chóng tan đi, cơ thể còng xuống. Ông ấy che ngực, ho khan dữ dội một hồi: "Khụ, khụ khụ…"
Một ngụm máu lớn văng xuống đất, trông mà giật cả mình.
"Tiền bối!"