Thực ra, suốt dọc đường đi, Lư Minh Nguyệt đã phiền muộn lắm rồi, không biết hắn ta đã bị người ta trợn trắng mắt bao nhiều lần.
Từ những ánh mắt trợn trắng đó của các võ lâm cao thủ, Lư Minh Nguyệt nhìn ra những tin tức khiến hắn ta khó chịu và bất an…
Có vẻ lần này Khai Tâm đã tương kế tựu kế, thu hoạch được hầu hết kho báu trong Vương Lăng, một thân một mình xông vào tận sâu bên trong, khiến những người vào Vương Lăng lần này đều gặt hái được rất ít, thậm chí còn không có thu hoạch gì cả.
Hiển nhiên, chuyện này hoàn toàn trái ngược với những gì mà hắn ta nghĩ!
Nghĩ tới chuyện chính tay mình đã mang một món hời tới cho Khai Tâm, đôi mắt phượng hẹp dài của Lư Minh Nguyệt càng thêm âm trầm, chỉ hận không thể tìm thấy Khai Tâm ngay lập tức và chém hắn làm nghìn mảnh, xả hết mối hận trong lòng ra.
Vào đến tầng thứ hai, Lư Minh Nguyệt trùng hợp nhìn thấy mấy nhân sĩ võ lâm đang bị Nhẫn Vương đuổi giết…
Nảy ra một ý, Lư Minh Nguyệt có một âm mưu.