Một giờ chiều, Khai Tâm bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại: "Ừm, phải ăn cơm rồi!"
Thoát game, hắn tháo kính thực tế ảo ra và bước xuống chiếc giường mềm mại.
Nhìn bốn phía xung quanh, trong phòng ngủ, ngoại trừ một chiếc bàn học sạch sẽ gọn gàng, chiếc tủ quần áo kéo thì không nhìn thấy bất cứ một chiếc tất thối hay quần áo thay chưa giặt gì cả. Ánh nắng bên ngoài lóng lánh, khung cảnh thoải mái, dễ chịu, khiến Khai Tâm bỗng thấy thật cảm động và khó tin…
Thay quần áo xong, hắn đẩy cửa phòng ngủ ra, hương thơm của thức ăn lập tức xộc vào mũi!
"Thơm quá!"