"Cầm Long Thủ, khéo tay bắt rồng, hay lắm!"
Nghe thấy câu trả lời của Khai Tâm, Dung bá vuốt râu trầm ngâm rồi gật đầu cười một tiếng: "Được đấy, trong khoảng thời gian rời khỏi sư môn, cậu đã không để công phu tụt dốc, không phụ sự kì vọng của tiểu thư."
"Có sự dạy bảo của Dung bá và tiểu thư, Khai Tâm nào dám lười biếng?"
Khai Tâm bỗng chốc đổi giọng, nhìn sang Dung bá với vẻ lúng túng: "Nhưng có một việc Khai Tâm phải nhận tội với tiểu thư và Dung bá."
"Ồ? Là việc gì?"
Dung bá mỉm cười rất hiền từ, khiến những đệ tử của Mộ Dung thế gia ở xung quanh há mồm trợn mắt, liên tục nói hôm nay gặp ma rồi. Không ngờ lão quản gia cứng nhắc và nghiêm túc này lại cư xử hiền lành và thân thiết với một người chơi như thế! Tình cảnh này là gì?
"Hai tháng trước, gia tộc cử đám tiểu bối chúng ta hộ tống cống phẩm tới kinh thành… Nhưng giữa đường chúng ta đã để mất cống phẩm rồi…"