Vút!
Vút!
Nhẫn Vương vừa hành động, Khai Tâm lập tức lao ra.
Gần như là đồng thời, hai người thay đổi vị trí chỉ trong nháy mắt, một người vào trong lăng tẩm, một người đi ra ngoài.
Huyễn Ma Thân Pháp là năng lực được bộc phát, tốc độ nhanh như ma, đến khi Nhẫn Vương phát hiện ra con mồi biến mất thì Khai Tâm đã khởi động cảnh giới Huyền Diệu ở ngoài lăng tẩm, tốc độ bỗng tăng vọt! Sau mấy cái lên xuống và bật vào vách tường nơi cuối con đường, hắn ngoặt vào một lối đi cách đó khoảng mười mét như một làn khói.
"Hừ!"
Nhẫn Vương là nhân vật thế nào chứ, sao y lại cam tâm để bảo vật như Thần Kiếm Hộ Quốc biến mất trước mắt mình, để một nhân sĩ võ lâm không có tiếng tăm gì của Trung Nguyên cướp đi?
Rầm! Rầm! Rầm!
Thế nhưng, con đường đuổi theo khá rắc rối, vừa quay người lại là đòn công kích của ba tướng quân bù nhìn đã ập tới như sấm sét, chém vào người Nhẫn Vương, khiến y bắt buộc phải tạm thời né tránh.