"Ngạo môn chủ! Ngươi nói lời này… Hơi sớm rồi đấy!"
Bước chân đắc chí của Ngạo Thương Sinh đột nhiên khựng lại. Hắn ta nhìn Khai Tâm như không thể tin nổi, rồi lại xoay sang nhìn tên đệ tử với vẻ mặt cũng không thể tin nổi của mình.
Tên đệ tử đó rất luống cuống, hắn ta cúi đầu nhìn Phệ Tâm Ngân Xà đang cuộn mình nghỉ ngơi trong lòng bàn tay mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn Khai Tâm, vừa hay thấy được một cảnh tượng khiến hắn ta lạnh run cả người.
"Xem ra Phệ Tâm Ngân Xà không muốn hút máu trong tim ta cho lắm nhỉ… Vị trí bị lệch một chút."
Vừa nói, Khai Tâm vừa bỏ bàn tay đang che trước ngực ra ngay trước mắt hai người. Vết thương đỏ rực lệch đi một chút so với vị trí trái tim, máu tươi đã ngừng chảy, dưới tác dụng của Ngọc Lộ Hoàn, vết thương được cầm máu nhanh chóng, khỏi được hơn một nửa rồi.
Sắc mặt của Ngạo Thương Sinh tái mét.
Gã đàn ông trẻ tuổi trong Ngũ Độc Môn cũng ôm lấy Phệ Tâm Ngân Xà, dáng vẻ khó xử và bối rối.