"Nguy hiểm thật!"
Sau khi nghe lời Khai Tâm chạy vào một hang động khác, Dược Thạch, Lôi Chiến và Tiểu Bắc không thấy có ai đuổi theo lối đi tới đây, tất cả đều thở phào một hơi, đồng thời cũng cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Sao tự nhiên đằng sau lại yên tĩnh như thế, trong sự yên tĩnh còn có chút lạ lùng nữa?
Lúc đầu, ba người còn tưởng rằng hai bang phái lớn đó sợ họ sẽ lợi dụng địa hình để phục kích mà thôi, nhưng theo thời gian trôi qua, cuối cùng họ vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.
Phản ứng của Tiểu Bắc khá nhanh.
Nhớ tới thứ bằng kim loại mà Khai Tâm ném ra đằng sau lúc chạy vào lối đi, cùng với thái độ ung dung và thản nhiên của hắn, đôi mắt cậu ta sáng lên, vẻ mặt hiện lên sự ngạc nhiên và mừng rỡ: "Bạo Vũ Lê Hoa Châm!!"
"Cái gì?"
Dược Thạch, Lôi Chiến đều ngỡ ngàng, khó hiểu nhìn sang hai người.