Lúc Tiểu Bắc quay lại thì Dược Thạch Vạn Năng đã rời đi, vẻ mặt của Tiểu Bắc chứa đầy sự tò mò, thỉnh thoảng lại nhìn sang góc nghiêng trên mặt Khai Tâm, biểu cảm hồi hộp và dè dặt.
"Được rồi, có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi."
Khai Tâm rất nhạy cảm với những ánh mắt như thế này, hắn tỏ ra bất đắc dĩ và khinh bỉ: "Cứ nhìn ta mãi như thế, có phải là định khiến ta phân tâm không hả?"
Thực ra hắn cũng biết thừa rồi, Dược Thạch Vạn Năng đã nhắc tới Nhất Phẩm Đường, Tiểu Bắc mà nhịn được sự tò mò thì mới là chuyện lạ.
"Hề hề…" Tiểu Bắc lúng túng gãi đầu: "Ta cũng lo lắng cho Khai Tâm đại ca thôi mà, ừm… Các huynh định đối phó với Nhất Phẩm Đường thật sao?"
Nói đến câu đằng sau, đôi mắt của cậu ta lóe sáng lên, có vẻ như rất phấn khích.
"Không liên quan gì tới cậu."
"Sao lại không liên quan đến ta được?"