Lúc rời khỏi nhà ăn, Khai Tâm dạo bước trên con đường nhỏ râm mát. Từng tia nắng nhỏ chiếu vào người, khiến hắn cảm nhận được đôi chút ấm áp trong bóng râm.
"…"
Khai Tâm vô thức tìm một bãi cỏ, uể oải dựa vào thân cây. Lúc này tâm trạng của hắn mới hồi phục lại đôi chút, chỉ có ánh mắt là vẫn ảm đạm và mê mang.
Thực ra, thời khắc gặp lại Hứa Dao - người mà kiếp trước từng làm bạn gái của hắn trong hai năm, mặc dù rất giận dữ, nhưng đáy lòng hắn lại có gì đó bình thản lạ thường. Có lẽ là vì cảm giác khoảng cách giữa hai người và sự kháng cự vô thức của hắn với cô ta nên hắn không muốn cố chấp theo đuổi chuyện báo thù nữa. Hắn có ý nghĩ bước ra khỏi thù hận, chuyển sang một hướng đi khác.
Đúng là hắn rất đau đớn khi mọi cố gắng suốt ba năm trong kiếp trước của mình tan thành mây khói. Nhưng ở kiếp này, có cần thiết phải vì thù hận mà kéo tất cả mọi người vào kịch bản của kiếp trước, để bi kịch xảy ra một lần nữa hay không?
Khai Tâm bỗng hơi kháng cự!