"Tại hạ Ngoạn Bất Khởi."
Người có khuôn mặt đen và đôi mắt to ấy báo ra tên mình với vẻ đắc ý, đồng thời còn chỉnh lại bộ quần áo màu đen rách nát như giẻ lau của mình, khiến Khai Tâm không khỏi nhíu mày lại. Hắn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, nếu không vì đã chắc chắn rằng xung quanh không có mai phục thì e rằng hắn đã ra tay rồi.
"…"
Sự trầm ngâm của Khai Tâm khiến đại hán mặt đen hơi kinh ngạc.
Hắn ta ngạc nhiên xem xét một hồi, sau đó phát hiện ra rằng thật sự Khai Tâm rất thờ ơ với tên của mình, khuôn mặt đen đúa hơi đỏ lên: "Thế nào? Ngươi chưa từng nghe nói tới tên ta sao?"
"Bây giờ nghe thấy rồi."
Khai Tâm nhíu mày lại, hoàn toàn không nghĩ đến "Giang hồ bí văn lục".