Là một cao thủ có thực lực mạnh mẽ, tính cách của Thượng Quan Luyến cũng không tệ lắm. Thấy không có hy vọng gì đoạt được bảo vật, hắn ta cũng không dây dưa nữa mà rời đi hết sức thoải mái, để lại ấn tượng khá tốt trong Khai Tâm.
Nếu Thượng Quan Luyến cũng vô lại như môn chủ của Thiên Bá Môn, ỷ vào chút thực lực rồi dây dưa không dứt thì đúng là một mối nguy cho hắn.
Nhớ lấy tên của đối phương, Khai Tâm dứt khoát gửi lời mời kết bạn cho hắn ta.
"Không đánh thì không quen biết, kết bạn được không?"
"Ha ha, được! Anh bạn, thuận buồm xuôi gió!"
Đối phương trả lời lại rất nhanh, hắn ta chấp nhận lời mời, một con bồ câu trắng muốt bay tới trước mặt Khai Tâm, hàng chữ đơn giản trên tờ giấy cho thấy hơi thở hào hiệp và thoải mái thường thấy trong "Giang hồ".
Cất tờ giấy đi, Khai Tâm mỉm cười, sau đó nhặt hộp gấm cách đó không xa lên. Nhìn vào bản đồ, vẻ mặt nhẹ nhàng của hắn biến mất, thay vào đó là nụ cười đầy bất đắc dĩ.