"Được lắm!"
Khai Tâm tránh được bí kỹ thương pháp Hắc Xà Thổ Tín của người đàn ông cầm quạt. Lần đánh hụt này khiến nội tâm hắn ta sôi sục, khó chịu tới nỗi muốn hộc máu. Vất vả lắm mới bình phục lại được thì Khai Tâm đã đứng cách đó hơn mười mét, hai huynh đệ tới sau một chết một bị thương, sắc mặt hắn ta càng thêm trắng bệch và dữ dằn, hắn ta quát to: "Ta sẽ nhớ kĩ tên của ngươi, Khai Tâm… Chờ đấy! Vô duyên vô cớ lại gây sự với Tử Dương Môn ta, từ nay về sau, thù này không chết không chấm dứt!" Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ cuối cùng, đủ để thấy hắn ta đã căm hận Khai Tâm đến mức độ nào rồi.
"… Tử Dương Môn."
Hừ lạnh một tiếng, Khai Tâm rút Liễu Diệp Phi Đao ra, phi thẳng về phía bốn người trước mặt.
Vút!