Chủ quán là một người trông khoảng ba mươi tuổi, vẻ mặt lạnh lùng, có vẻ rất kiệm lời. Cho dù có người đứng cạnh hỏi giá, hắn ta cũng tỏ ra bất cần, còn về thực lực…
Khai Tâm quan sát người đàn ông đứng lẳng lặng như một tòa tháp ở đó, sau một hồi trầm ngâm, hắn vẫn không thể phán đoán ra được. Nếu không ra tay thì rất khó để đoán được thực lực của đối phương, nhưng trực giác nói cho hắn biết, người này không hề đơn giản, dù rằng mấy thứ bày bán trên quầy hàng của đối phương đều là những thứ như ngân khí, ngọc khí không có mấy tác dụng thực tế.
Khai Tâm nhìn những thứ mà người đàn ông đó bán một lần nữa…
Thực sự rất bình thường! Tất cả đều là những công cụ thường gặp, rơi vào khoảng nghìn lượng hoặc vạn lượng, không hiểu sao những người xung quanh lại quan tâm như thế. Vào cổ mộ một chuyến thì thiếu gì mấy thứ này.