Có lẽ đây chính là trận đấu dài nhất của Khai Tâm trong đại hội võ lâm. Trong mắt người ngoài, Khai Tâm tay không tấc sắt, hoàn toàn bị yếu thế so với người cầm vũ khí dài như Lưu Manh, hắn không hề có khả năng phản kích. Nhưng bọn họ lại không biết rằng đây chỉ là một hỏa mù mà Khai Tâm cố tình tạo nên.
Mặc dù cách đánh bằng Xẻng La Hán của Lưu Manh rất tuyệt diệu, nhưng nó vẫn chưa đủ lưu loát và tự nhiên, cũng chưa tới cảnh giới xuất thần nhập hóa thực sự. Tuy rằng đã tới cảnh giới Tông Sư, nhưng chỉ được phần nổi mà thôi, chứ chỉ một hai tháng thì chưa thể hiểu hết cái tinh túy bên trong được. Ngay cả Khai Tâm cũng không dám nói mình hiểu rõ hết về tất cả những môn võ học cấp thấp, cũng không dám nói võ học của mình cao hơn tất cả những người chơi khác!
Ngay khi một chân đã chạm vào mép võ đài, Khai Tâm không những không hành động gì để xoay chuyển cục diện, ngược lại còn giang hai tay ra và bật người lên, tư thế như muốn nhảy ra khỏi võ đài…
"Cơ hội tốt!"