Mộ Dung thế gia vốn có địa vị rất hiển hách trong chốn võ lâm, gần đây mới bị tứ đại thế gia và bát đại gia tộc áp chế đôi chút, thế nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới sự hưng thịnh của nó. Dựa vào tuyệt thế võ học là Vật Đổi Sao Dời, thậm chí còn có thể sánh ngang với cao thủ cấp Bắc Đẩu của võ lâm.
Mộ Dung Bác, Mộ Dung Hiên là những gia chủ đời trước, những kỳ tài về võ học của Mộ Dung thế gia, có địa vị và danh vọng cao thượng trong võ lâm giang hồ, ngay cả trụ trì của Thiếu Lâm hay minh chủ võ lâm cũng từng chủ động mở lời mời, có thể xưng đó là thời kỳ huy hoàng nhất của Mộ Dung thế gia.
Những gì mà Mộ Dung tiểu thư nói ra khiến Khai Tâm không khỏi ngẫm nghĩ, kiếp trước Mộ Dung thế gia cũng từng xuất hiện hai người chơi thiên tài, không những luyện Vật Đổi Sao Dời đến mức siêu phàm, mà thực lực cá nhân còn không thua kém Thất Hầu hay Thập Tam Hào trong truyền thuyết, cho dù trong một cuộc hỗn chiến thì cũng có thể ứng đối tự nhiên với vô số kẻ địch.
Mặc dù điều kiện để tập luyện Vật Đổi Sao Dời rất nghiêm khắc, nhưng đối với người đã có ba năm kinh nghiệm như Khai Tâm thì chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!
"Đáng tiếc…"
Kể xong lịch sử huy hoàng của Mộ Dung thế gia, giọng nói của Mộ Dung tiểu thư bỗng thay đổi, vẻ mặt nàng ấy hơi buồn rầu: "Sau khi lão gia chủ qua đời, gia chủ hiện tại bế quan tu luyện Vật Đổi Sao Dời, danh tiếng của Mộ Dung thế gia đã không còn bằng lúc trước được nữa, những đệ tử đời sau cũng không có ai là xuất chúng hơn người, bây giờ… Chỉ có thể chọn ra người đủ tiêu chuẩn trong những đệ tử mới các ngươi để tiếp nối truyền thống."
"…"
"Vật Đổi Sao Dời là tuyệt học trong võ lâm, không thể tùy ý truyền thụ cho người khác, dù là con cháu của Mộ Dung gia đi nữa!" Mộ Dung tiểu thư nhìn thẳng vào Khai Tâm: "Dung bá cũng gần như sư phụ của ta, ngươi có thể chiến đấu với ông ấy hơn trăm chiêu mà không thất bại, đủ để thấy ngươi có tư chất hơn người, có khả năng học được Vật Đổi Sao Dời, Dung bá cũng đã tán thành rồi… Nhưng mà…"
"Với thực lực của ngươi trước mắt thì vẫn chưa thể tu luyện được. Ngươi còn một đoạn đường dài phải đi, hơn nữa không thể thiếu những lần rèn luyện trong giang hồ! Ngươi có hiểu không?"
"Đệ tử hiểu."
"Lần này gọi ngươi tới là vì ngươi đã đủ điều kiện để bước vào giang hồ rồi, bây giờ ta muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ quan trọng." Mộ Dung tiểu thư gật đầu và nói: "Muốn học được Vật Đổi Sao Dời thì phải có một tiền đề, đó là tập luyện võ học của nhiều môn phái khác nhau! Chỉ có như vậy thì mới có thể phát huy được cái gọi là 'gậy ông đập lưng ông'. Vì thế, từ hôm nay trở đi, ngươi hãy rời khỏi sư môn, nhất định phải học được trăm môn võ nghệ, tất cả đều phải đạt tới tầng thứ mười trở lên!"
Nàng ấy vừa dứt lời, trong khi Khai Tâm vẫn còn đang há hốc miệng thì hệ thống đã vang lên một tiếng bíp, nhắc rằng Khai Tâm đã nhận nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành của sư môn – Trăm môn võ học!
(Tu luyện một trăm loại võ nghệ khác nhau, tất cả phải đạt tới cấp 90 trở lên, số lượng còn thiếu – 96!)
"…"
Nhiệm vụ gian khổ, lâu dài này khiến Khai Tâm không biết phải nói gì.
Mặc dù tu luyện một môn võ học bình thường lên tầng thứ mười cũng không tốn nhiều thời gian lắm, nhưng cộng cả một trăm môn lại thì chắc cũng cần cả trăm năm trở lên…
Hơn nữa đó là nửa chừng không có chuyện gì quấy nhiễu!
Tương đương với nhân sĩ võ lâm bế quan nửa năm trở lên!!
Nghĩ tới đây, Khai Tâm cảm thấy mọi thứ trước mắt như tối sầm lại, hắn sắp phát điên mất rồi…
Nói cách khác, muốn học môn võ này thì nhanh nhất cũng phải sau nửa năm nữa…
Hắn còn nhớ, nửa năm sau là thời điểm mà "Giang hồ" đã gần ra mắt được một năm, là lúc mà các cao thủ tụ tập, thậm chí một vài khu vực ở nước ngoài cũng bước vào. Những nhân vật mạnh siêu quần như Nhất Đế, Nhị Hậu, Tam Vương đã có địa vị không thể rung chuyển được ở trong game, thậm chí những nhân vật đời tiếp theo của bọn họ cũng đã có chỗ đứng…
Nhưng Khai Tâm không có quyền quyết định có nhận lấy nhiệm vụ này hay không, cũng không thể lên tiếng kháng nghị được.
Ngầm thở dài trong lòng, Khai Tâm chỉ có thể chấp nhận số phận: Vậy thì chỉ đành lùi thời gian học Vật Đổi Sao Dời lại, đi học mấy môn võ thượng thừa trước đã, đến lúc đó còn có thể đương đầu với với những cao thủ như Thất Hầu, Thập Tam Hào.
Nhận nhiệm vụ này thì đồng nghĩa với việc Khai Tâm có thể chính thức rời khỏi Mộ Dung gia tộc, bắt đầu kiếp sống giang hồ của mình, vào sinh ra tử…
Đương nhiên, người chơi cũng có thể lựa chọn ở lại sư môn, tiếp tục vừa luyện võ công vừa nhận những nhiệm vụ nhỏ của sư môn như người mới chơi, trưởng thành một cách chậm rãi.
Nhưng Khai Tâm biết, vì có sư môn ngay bên cạnh nên những người chơi này thường rất khó kích hoạt các kịch bản và nhiệm vụ phong phú trong giang hồ.
Ngược lại, rời khỏi sư môn không có nghĩa là về sau không thể nhận nhiệm vụ sư môn…
Khi đã đi xa, nếu có chuyện khẩn cấp gì, sư môn sẽ chủ động dùng bồ câu gửi thư để gọi về, hoặc trực tiếp hạ lệnh và giao nhiệm vụ, vì thế sau khi Mộ Dung tiểu thư giao cho hắn nhiệm vụ "trăm loại võ học", Khai Tâm liền vội vàng chuẩn bị để bắt đầu bước chân vào giang hồ.
Sắp phải rời khỏi thành Cô Tô rồi, nếu chỉ một thân một mình thì hiển nhiên không phải là một hành động sáng suốt.
Đó là cách làm của những tay mơ thôi.
Trên người Khai Tâm có gần tám vạn lượng ngân phiếu và một miếng Ngọc Như Ý có giá trị hơn năm vạn lượng, số tài sản này đã khá là kinh khủng, nếu có thể chuyển thành thực lực cho bản thân thì còn gì bằng.
Rời khỏi phủ Mộ Dung, Khai Tâm tìm đến một tiệm thuốc!
"Vị thiếu hiệp này cần gì thế?" Người làm trong tiệm liếc nhìn Quân Tử Kiếm trong tay Khai Tâm rồi chào hỏi thân thiện: "Chỗ chúng tôi có 'Kim Sang Dược' chữa thương tốt nhất, có 'Hoàn Dược' để nâng cao nội lực và phục hồi tốc độ, thuốc giải độc, canh giải rượu, 'Đan Dược' để chữa trị nội thương…"
Những loại thuốc mà người làm kể ra thì Khai Tâm đều biết cả, ngoại trừ Kim Sang Dược thường dùng ra thì những loại thuốc khác đều không rẻ, nhưng hiện tại Kim Sang Dược là thứ mà hắn đang thừa thãi, bởi vì trước đó đã lấy được khoảng hai trăm gói lúc càn quét Hắc Phong Trại, đủ dùng nửa năm rồi.
"Lấy cho ta hai gói Hoàn Dược, mười gói Kim Sang Dược…"
Trong tiệm, ba người chơi đang xem xét các chủng loại thuốc, một người gọi những thứ mình cần, trông dáng vẻ khi trả tiền thì khá là đau đớn – cũng phải thôi, thực sự là Hoàn Dược quá đắt, những hai trăm lượng bạc một viên, còn người mua thuốc thì có vẻ như tập khinh công nên mới nghĩ tới việc nội lực tiêu hao, nghiến răng nghiến lợi để mua nó.
Thấy Khai Tâm bước vào, người đó hơi kinh ngạc rồi gật đầu, sau đó ra khỏi cửa.
Hai người còn lại chưa đi ngay, vẫn đi lại trong tiệm.
Khai Tâm nhìn một lượt rồi lấy một xấp ngân phiếu từ trong túi Càn Khôn ra, bình tĩnh liệt kê danh sách những thứ mình cần: "Một trăm viên Hoàn Dược, mười gói thuốc giải độc, mười gói Đan Dược."
"Vâng… Vâng!"
Người làm nghệt ra như biểu cảm của một con người thực sự, nhận lấy ngân phiếu rồi vội vàng nở một nụ cười còn nhiệt tình hơn cả lúc nãy: "Xin hãy chờ một lát."
Khai Tâm không để ý tới hai người chơi đang ngơ ngác đứng đó, thản nhiên đứng ở cửa, thầm nghĩ xem sau khi mua khinh công thì phải đi đâu để luyện tập Hắc Long Sát…
Vào lúc cần thiết, bí kỹ có thể quyết định sự thắng bại của một cuộc chiến!